29th Jan 2008
Đi chùa
Vâng, cái đứa đi chùa là em đấy ạ. Ối đứa sắp cười khẩy, em mà đi chùa. Đùa chứ trước giờ em đi chùa nhiều phết, tức là đi chơi chùa ý mà. Đếm ra đủ cả, Quán Sứ, Trấn Quốc, chùa Hương, chùa Thầy, Tây Phương, Thiên Mụ và các chùa Huế khác không nhớ tên, chùa Cầu (trên cầu hình như có cái chùa
), Vĩnh Nghiêm, Giác Viên, Giác Lâm và một cơ số chùa khác ở quận 5 cũng không nhớ tên. Mỗi tội hình như chưa đi cái chùa nào đến lần thứ 2 trừ chùa Thiên Mụ. Chùa này là chùa favorite của em, non xanh nước biếc chùa đẹp thầy hiền chú tiểu ngoan (giờ thế nào thì không rõ, ấy là xa xưa nó thế).
Lần này cũng thế, em đi picnic chùa.
Kể lại cho có đầu có đũa, chứ tự nhiên mà em lại đi chùa.
Chả là có 1 em nọ, say mê phật pháp, mến chùa yêu thầy, sau nhiều năm nghiên cứu nghe nói tỳ kheo Chơn Quang trụ trì chùa Phật Quang là bậc chân tu trong đời, quyết tâm nghỉ phép một tuần khăn gói lên chùa học đạo. Bồ của ẻm đang ở đâu đó không phải Sài Gòn, nghe nói tá hỏa, khuyên ngăn không được mới năn nỉ thằng bạn đi tháp tùng coi ẻm làm gì, chùa làm sao, tu thế nào v.v… Bạn đã nhờ không lẽ không làm. Nhưng khi không lếch thếch đi theo vợ bạn cũng … kỳ, nên tiếp tục năn nỉ lạy lục vài đứa khác đi cùng. Biết là dụ đi nghe kinh giảng pháp chả ma nào đi, nên đem non xanh nước biếc picnic này kia kia nọ ra dụ dỗ. Có 2 đứa vô công rồi nghề bùi tai đi chơi cho biết.
Một trong 2 đứa là em, sáng mắt nhắm mắt mở xỏ giày Kappa vác túi chui vào taxi ngủ tiếp cho đến bến xe, rồi leo lên xe đeo iPod ngủ tiếp nữa, trong khi cái đứa rủ đi chùa mà không biết chùa ở đâu đó ngồi nhàn đàm về phật pháp với cô em nọ.
Chùa nằm trong thung lũng, non xanh nước biếc, trên núi đầy đủ điện nước, đường rộng 3 ôtô đi vừa. Đại loại là nơi lý tưởng để làm resort. Ý tưởng resort của em rất được các bạn khen ngợi, các bạn đã lân la hỏi giá mua đất trên núi. Giá 100M/mẫu không có sổ đỏ, nhưng đấy là chuyện khác không liên quan đến chùa.
Quay lại chuyện chùa, đi xe lên núi rồi đi xuống 300 bậc thang đá. Chùa tuy sơ sài không có gì đẹp nhưng được cây xanh núi biếc chim kêu vượn hú gỡ gạc, cũng coi là nơi u nhã, bậc trí giả ắt tức cảnh sinh tình mà ngâm ngợi mấy câu thơ (của người khác):
Nhập thâm sơn, trú lan nhã
Sầm ngâm u thúy trường tùng hạ
(là giờ em mới nhớ ra mấy câu này chứ lúc đó bận nhìn xuống chân xem bậc thang tiếp theo cao hay thấp
).
Sau hồi vãn cảnh chùa, cô em nọ kiếm được một sư cô để hỏi về phép ngồi thiền. Sư cô niềm nở dễ thương, mặt mũi có nét thoát tục, ngồi nói chuyện ngồi thiền quá giờ trưa, mới giữ lại ăn cơm chay với chùa. Cô nhìn mặt em nói trông có nét quen quen, phải hay lên đây vãn cảnh? Em e lệ thưa mới đến chùa lần đầu. “Vậy chắc hẳn có duyên nên mới gặp mà đã như quen” (đoạn này trong đời thực có thêm đoạn ngoài lề như có đứa chen ngang hỏi “hay cô ơi cô có hay đọc báo công an?” Hỏi vậy là hỏi thế nào
mặt mũi em hiền lành dễ thương thế này mà bảo lên báo công an? Đến gương người tốt việc tốt trên báo công an cũng chả có ai từ ái như em
. Nhưng chuyện nhảm này sử sách không cần đưa vào).
Quay lại chuyện ngồi thiền, theo đàm đạo giữa sư cô và cô em nọ, chưa cần đạt tới cảnh giới cao siêu, nếu dụng công tập tành ắt đến ngày chánh giác tỉnh thức, đầu óc sáng trưng, thấy mọi chuyện rõ ràng lớp lang rành mạch. Hic giá mà mình được như vầy, chứ như giờ cứ có chuyện nhảm là đầu óc em sáng trưng à, còn đụng chuyện đi làm hay tương tự là sao tù mù vô minh buồn ngủ hic hic 
Ăn xong cơm chay thì nghe bảo lúc sau có thầy Chơn Quang nói pháp. Em nọ hiển nhiên dành ngay chỗ ngồi phía trước. Em là em cũng thích nghe pháp lắm, nhưng sáng dậy sớm quá quên uống café, lúc đó đã quá trưa, cơn ghiền kéo tới bắt đầu đau đầu chóng mặt, nên nằng nặc bắt 2 bạn còn lại leo 300 bậc thang lên trên núi kiếm cafein rồi đi xuống nghe pháp cũng vừa. Huệ Năng nghe có một câu mà hốt nhiên đốn ngộ, mình skip mất vài câu thì cũng vẫn còn ối.
Tất nhiên uống café nằm võng ngâm ngợi rồi lê xuống 300 bậc thang thì thầy đã bắt đầu giảng, ghế hạng A đã hết, 3 bạn ngồi ké bậc thềm nghe pháp. Không sao, con rùa ngóc đầu khỏi hồ nghe pháp mà còn ngộ, nữa là chỗ ngồi dù ở hạng C.
Vài điều rút ra là những người an nhàn (mà các bạn còn lại ý tứ nhìn em) nói chung là bọn xấu. Người tốt chẳng bao giờ nhàn (khổ thân họ ghê). Vài điều khác được các phật tử cư ngụ quanh chùa trình bày, thì rằng là phật pháp vi diệu, linh ứng đến mức khi không lọ hoa rơi khỏi bàn thờ Phật mà chẳng vỡ.
A di đà Phật, thôi không nói nhảm nữa. Đến đoạn rời chùa đi lên Suối Tiên picnic, sư cô cầm tay em dặn giao thừa lên nghe giảng pháp, ăn cơm chiều với thầy cô. Hic hic vậy là sao
, 4 người mà cô cầm tay dặn có mình em, cô ơi cô đừng thấy em có căn tu nha cô, ăn chay đã khó, ngủ chay đã khó, mà 4h sáng dậy ngồi thiền là nhất quyết không thể được đâu nha cô. Em xin hứa lâu lâu sẽ vãn cảnh chùa lấy phước, sẽ cố gắng thỉnh thoảng ngồi thiền hy vọng có ngày chánh giác tỉnh thức, nhưng em không đi tu đâu nha cô nha 
Chuyện Suối Tiên, chuyện nhàn đàm đạo pháp dưới gốc cây xoài giữa Sương-Vân-Cư-sĩ, cái-gì-đó-cư-sĩ-quên-rồi và em, và các công án ly kỳ khác để lúc nào có duyên thì nói tiếp.

Vâng, cái đứa đi chùa là em đấy ạ. Ối đứa sắp cười khẩy, em mà đi chùa. Đùa chứ trước giờ em đi chùa nhiều phết, tức là đi chơi chùa ý mà. Đếm ra đủ cả, Quán Sứ, Trấn Quốc, chùa Hương, chùa Thầy, Tây Phương, Thiên Mụ và các chùa Huế khác không nhớ tên, chùa Cầu (trên cầu hình như có cái chùa ), Vĩnh Nghiêm, Giác Viên, Giác Lâm và một cơ số chùa khác ở quận 5 cũng không nhớ tên. Mỗi tội hình như chưa đi cái chùa nào đến lần thứ 2 trừ chùa Thiên Mụ. Chùa này là chùa favorite của em, non xanh nước biếc chùa đẹp thầy hiền chú tiểu ngoan (giờ thế nào thì không rõ, ấy là xa xưa nó thế).
Lần này cũng thế, em đi picnic chùa.
Kể lại cho có đầu có đũa, chứ tự nhiên mà em lại đi chùa.
Chả là có 1 em nọ, say mê phật pháp, mến chùa yêu thầy, sau nhiều năm nghiên cứu nghe nói tỳ kheo Chơn Quang trụ trì chùa Phật Quang là bậc chân tu trong đời, quyết tâm nghỉ phép một tuần khăn gói lên chùa học đạo. Bồ của ẻm đang ở đâu đó không phải Sài Gòn, nghe nói tá hỏa, khuyên ngăn không được mới năn nỉ thằng bạn đi tháp tùng coi ẻm làm gì, chùa làm sao, tu thế nào v.v… Bạn đã nhờ không lẽ không làm. Nhưng khi không lếch thếch đi theo vợ bạn cũng … kỳ, nên tiếp tục năn nỉ lạy lục vài đứa khác đi cùng. Biết là dụ đi nghe kinh giảng pháp chả ma nào đi, nên đem non xanh nước biếc picnic này kia kia nọ ra dụ dỗ. Có 2 đứa vô công rồi nghề bùi tai đi chơi cho biết.
Một trong 2 đứa là em, sáng mắt nhắm mắt mở xỏ giày Kappa vác túi chui vào taxi ngủ tiếp cho đến bến xe, rồi leo lên xe đeo iPod ngủ tiếp nữa, trong khi cái đứa rủ đi chùa mà không biết chùa ở đâu đó ngồi nhàn đàm về phật pháp với cô em nọ.
Chùa nằm trong thung lũng, non xanh nước biếc, trên núi đầy đủ điện nước, đường rộng 3 ôtô đi vừa. Đại loại là nơi lý tưởng để làm resort. Ý tưởng resort của em rất được các bạn khen ngợi, các bạn đã lân la hỏi giá mua đất trên núi. Giá 100M/mẫu không có sổ đỏ, nhưng đấy là chuyện khác không liên quan đến chùa.
Quay lại chuyện chùa, đi xe lên núi rồi đi xuống 300 bậc thang đá. Chùa tuy sơ sài không có gì đẹp nhưng được cây xanh núi biếc chim kêu vượn hú gỡ gạc, cũng coi là nơi u nhã, bậc trí giả ắt tức cảnh sinh tình mà ngâm ngợi mấy câu thơ (của người khác):
Nhập thâm sơn, trú lan nhã
Sầm ngâm u thúy trường tùng hạ
(là giờ em mới nhớ ra mấy câu này chứ lúc đó bận nhìn xuống chân xem bậc thang tiếp theo cao hay thấp ).
Sau hồi vãn cảnh chùa, cô em nọ kiếm được một sư cô để hỏi về phép ngồi thiền. Sư cô niềm nở dễ thương, mặt mũi có nét thoát tục, ngồi nói chuyện ngồi thiền quá giờ trưa, mới giữ lại ăn cơm chay với chùa. Cô nhìn mặt em nói trông có nét quen quen, phải hay lên đây vãn cảnh? Em e lệ thưa mới đến chùa lần đầu. “Vậy chắc hẳn có duyên nên mới gặp mà đã như quen” (đoạn này trong đời thực có thêm đoạn ngoài lề như có đứa chen ngang hỏi “hay cô ơi cô có hay đọc báo công an?” Hỏi vậy là hỏi thế nào mặt mũi em hiền lành dễ thương thế này mà bảo lên báo công an? Đến gương người tốt việc tốt trên báo công an cũng chả có ai từ ái như em
. Nhưng chuyện nhảm này sử sách không cần đưa vào).
Quay lại chuyện ngồi thiền, theo đàm đạo giữa sư cô và cô em nọ, chưa cần đạt tới cảnh giới cao siêu, nếu dụng công tập tành ắt đến ngày chánh giác tỉnh thức, đầu óc sáng trưng, thấy mọi chuyện rõ ràng lớp lang rành mạch. Hic giá mà mình được như vầy, chứ như giờ cứ có chuyện nhảm là đầu óc em sáng trưng à, còn đụng chuyện đi làm hay tương tự là sao tù mù vô minh buồn ngủ hic hic
Ăn xong cơm chay thì nghe bảo lúc sau có thầy Chơn Quang nói pháp. Em nọ hiển nhiên dành ngay chỗ ngồi phía trước. Em là em cũng thích nghe pháp lắm, nhưng sáng dậy sớm quá quên uống café, lúc đó đã quá trưa, cơn ghiền kéo tới bắt đầu đau đầu chóng mặt, nên nằng nặc bắt 2 bạn còn lại leo 300 bậc thang lên trên núi kiếm cafein rồi đi xuống nghe pháp cũng vừa. Huệ Năng nghe có một câu mà hốt nhiên đốn ngộ, mình skip mất vài câu thì cũng vẫn còn ối.
Tất nhiên uống café nằm võng ngâm ngợi rồi lê xuống 300 bậc thang thì thầy đã bắt đầu giảng, ghế hạng A đã hết, 3 bạn ngồi ké bậc thềm nghe pháp. Không sao, con rùa ngóc đầu khỏi hồ nghe pháp mà còn ngộ, nữa là chỗ ngồi dù ở hạng C.
Vài điều rút ra là những người an nhàn (mà các bạn còn lại ý tứ nhìn em) nói chung là bọn xấu. Người tốt chẳng bao giờ nhàn (khổ thân họ ghê). Vài điều khác được các phật tử cư ngụ quanh chùa trình bày, thì rằng là phật pháp vi diệu, linh ứng đến mức khi không lọ hoa rơi khỏi bàn thờ Phật mà chẳng vỡ.
A di đà Phật, thôi không nói nhảm nữa. Đến đoạn rời chùa đi lên Suối Tiên picnic, sư cô cầm tay em dặn giao thừa lên nghe giảng pháp, ăn cơm chiều với thầy cô. Hic hic vậy là sao , 4 người mà cô cầm tay dặn có mình em, cô ơi cô đừng thấy em có căn tu nha cô, ăn chay đã khó, ngủ chay đã khó, mà 4h sáng dậy ngồi thiền là nhất quyết không thể được đâu nha cô. Em xin hứa lâu lâu sẽ vãn cảnh chùa lấy phước, sẽ cố gắng thỉnh thoảng ngồi thiền hy vọng có ngày chánh giác tỉnh thức, nhưng em không đi tu đâu nha cô nha
Chuyện Suối Tiên, chuyện nhàn đàm đạo pháp dưới gốc cây xoài giữa Sương-Vân-Cư-sĩ, cái-gì-đó-cư-sĩ-quên-rồi và em, và các công án ly kỳ khác để lúc nào có duyên thì nói tiếp.
Posted in Uncategorized | 14 Comments »