21st Aug 2007
Entry for August 21, 2007

Từ blog của chị 246:
Những người sinh cùng năm, học cùng trường với tôi, thời trung học/đầu đại học đã sống qua những năm cuối của chiến tranh, phần lớn đi nước ngoài, phần lớn lở dở chuyện học hành, chuyện lý tưởng, không biết mình thuộc về đâu, mơ hồ về văn hóa, về quê hương. Bất đồng về giá trị, về chính trị làm tan hoang nhiều tình bạn mà khi tuổi trẻ qua rồi không gầy lại được nữa.
Một thế hệ không có bạn để kể câu chuyện của mình. Hoặc là không biết kể. Lâu ngày rồi họ cũng đánh mất lịch sử của mình. Một thế hệ cô đơn khủng khiếp.
Đọc và thấy mình may mắn biết chừng nào, vì vẫn còn là một người trẻ. Vì vẫn giữ được những tình bạn gây dựng từ lúc còn rất trẻ. Vì chúng ta đã có chung hệ thống giá trị, niềm tin, những hy vọng và thất vọng, những mong đợi chung. Vì thời buổi đã cho phép chúng ta giữ được tất cả những điều ấy, cho phép chúng ta được làm người tốt. Vì chúng ta vẫn có thể kể với nhau những câu chuyện của mình, để ghi dấu lại lịch sử của mình trong những người khác.
Và nếu như một lúc nào không còn như vậy nữa, chúng ta chỉ có thể trách chính bản thân mình.
Thank you for being there. For us.
Đọc đoạn in nghiêng mà cứ tưởng là viết về thế hệ của mình :S
xuc dong qua, cam tac ngay sinh nhat???
poor you, babe :p :p
những câu chuyện chinh chiến của tôi có để lại dấu vết lịch sử gì trong bà không hả bà
Rất nhiều bà ạ. Một ngày nếu bà định viết hồi ký, bà có thể tham khảo lại tôi những thứ bà không nhớ rõ :-D
No need to thank me. Pay it forward. ;)
Đề nghị em G. tổng kết quà tặng đi :P
Càng già người ta lại càng nghĩ là mình trẻ, lạ nhỉ.
thế là điều tốt, tuy có hơi… sai lầm :P
Rõ ràng là cảm tác ngày sinh nhật :D Rất lâm li…
dieu tot thi khong the sai lam dc ;)