Tối thứ 6, nhân dịp… mẹ chồng vắng nhà, 2 bạn dắt nhau đi chơi.
Nghĩ mãi, như thường lệ, ăn gì làm gì, 2 bạn dắt nhau ra Hải Ký ăn mì vịt tiềm.
Trong 5.5 năm ở Sài Gòn, có một vài nơi đã trở thành… “ngày xưa”, như Hải Ký, em H. dắt đi ăn từ thuở em chưa có chồng. Ăn xong gọi: “chế ơi, tính tiền”. Giờ vẫn ăn ở đấy, chế vẫn vậy, giá mỳ đã đắt gấp đôi, ăn xong chồng gọi: “chế ơi, cay xu”. Lần sau ăn ở đây, mình cũng sẽ gọi “chế ơi, cay xu” như một người Chợ Lớn.
Ăn xong đi ra Megastar hỏi vé Avatar, không còn vé cho đến hết tháng 1. Đành mua vé tháng 2, mua xong hối hận tràn trề, mua suất đắt nhất tối thứ 6. Nghĩ lại thà đi xem sáng thứ 7 cho rẻ, nhưng lỡ mua rồi thì thôi.
Mua xong đi ăn chè ở hẻm cuối đường Trần Hưng Đạo. Hàng chè ngay cạnh hàng ốc, vừa ăn chè vừa ngửi mùi ốc. “Chè này ở Hà Nội gọi là chí mà phù”. “Ở đây gọi là chí mà hủ”. “Thế lần sau ra đây em cũng gọi là chí mà hủ”. Ăn xong mua thêm lục tàu xá với bạch quả nhãn nhục mang về.
Một thành phố có một quá khứ với mỗi người. SG với mình mới chỉ có quá khứ… mỳ vịt tiềm. Quá khứ… cơm niêu Tú Xương. SG của chồng có quá khứ dài hơn, đi qua cầu Nguyễn Văn Cừ nhắc chợ Nancy ngày xưa. Chợ Nancy ngày xưa chẳng còn lại gì, chỉ còn phòng khám Nancy và hiệu thuốc Nancy. Chồng qua Trần Hưng Đạo bảo hàng cháo vẫn ở kia. “Mà nó mắc lắm, lúc nào tui… bệnh nặng lắm má mới ra đây mua cho ăn”.
Rồi hôm nay cũng sẽ thành quá khứ một ngày nào đó. Sẽ có quá khứ… cầu Ánh Sao, và những buổi chiều bờ sông trong vắt gió thổi và hoa điệp rụng đầy chổi quét đường. Sẽ có quá khứ… pancake ăn liền, chồng dặn bạn ăn đi và nhớ khen ngon however it is.
Ngày mai đã là hết weekend rồi.