31st Dec 2014
Rồi một năm đi qua…
Tuần cuối năm quả là tuần ăn chơi hùng hục. 27-30 nằm dài nhìn ra ánh hoàng hôn Đà Lạt. Hoàng hôn Đà Lạt, như năm 2009. Như những năm sau đó mà mình đã không ghi blog.
Same place, different times. Cứ mỗi lần bước vào căn phòng đó, mình luôn nhìn thấy những bông hồng trắng cắm trong bình như những năm xưa, dù những bông hồng không còn ở đó.
Hoàng hôn Đà Lạt, và những người bạn. Sau tuổi 26, mình đã không kết thêm bất kỳ một tình bạn nào mới. Tất cả những người bạn đều là những người ta quen năm 26 tuổi trở về trước. Cũng là điều hiển nhiên thôi. Để bắt đầu một tình bạn, cần một sự gắn kết vô tư, sự thích thú lẫn nhau không dè dặt và toan tính. Để xây dựng một tình bạn, cần đầu tư nhiều thời gian. Trước tuổi 26, tuổi trẻ vốn rất sẵn sự vô tư, bồng bột và nồng nhiệt để bắt đầu, rất dễ dàng để tiêu tốn thời gian cho tất cả những thứ có thể và vun đắp từ nhiều người người quen trở thành một số người thân hơn, rồi một số trở thành bạn, rồi một vài trở thành bạn thân.
Sau tuổi 26, nhiều sự vô tư mất đi, thời gian trở nên xa xỉ hơn, tiêu thời gian cần nhiều cân nhắc và tiêu thời gian cho những người không biết liệu có trở thành bạn hay không thì quả thực là một đầu tư kém hiệu quả.
Nên ta chỉ còn lại những người bạn cũ, những người đã gắn bó không phải vì luôn bên nhau, mà vì đã có chung một lịch sử, đã chia sẻ những bí mật và đã gợi nhắc cho nhau những điều không thể lặp lại của tuổi trẻ.

Đà Lạt đã là một chuyến đi như thế, với những chuyện điên rồ không hẳn bởi vì ta vẫn còn điên rồ, mà bởi vì những người này đã biết ta đã từng có thể điên rồ như thế nào và ta không ngại tiếp tục điên rồ với họ.
Và một chớp hoàng hôn đỏ rực như lửa cháy trên xe rời Đà Lạt. Chúng ta biết rằng chúng ta sẽ nhớ về những ngày này.
Vừa thả được vali xuống ngủ 1 đêm, sáng hùng hục đi làm, trưa mắt la mày lét ôm laptop lên xe, gõ lóc cóc lóc cóc sửa những dòng hợp đồng cuối cùng gửi đi để có thể nằm dài bên bờ bể bơi, ngửi mùi thịt nướng bay lên.
Đêm cuối năm. Cảm giác chẳng phải lo nghĩ gì thật là một cảm giác lâng lâng của một đêm cuối năm :-) Ngày mai đã là một năm khác.
Tuần cuối năm quả là tuần ăn chơi hùng hục. 27-30 nằm dài nhìn ra ánh hoàng hôn Đà Lạt. Hoàng hôn Đà Lạt, như năm 2009. Như những năm sau đó mà mình đã không ghi blog.
Same place, different times. Cứ mỗi lần bước vào căn phòng đó, mình luôn nhìn thấy những bông hồng trắng cắm trong bình như những năm xưa, dù những bông hồng không còn ở đó.
Hoàng hôn Đà Lạt, và những người bạn. Sau tuổi 26, mình đã không kết thêm bất kỳ một tình bạn nào mới. Tất cả những người bạn đều là những người ta quen năm 26 tuổi trở về trước. Cũng là điều hiển nhiên thôi. Để bắt đầu một tình bạn, cần một sự gắn kết vô tư, sự thích thú lẫn nhau không dè dặt và toan tính. Để xây dựng một tình bạn, cần đầu tư nhiều thời gian. Trước tuổi 26, tuổi trẻ vốn rất sẵn sự vô tư, bồng bột và nồng nhiệt để bắt đầu, rất dễ dàng để tiêu tốn thời gian cho tất cả những thứ có thể và vun đắp từ nhiều người người quen trở thành một số người thân hơn, rồi một số trở thành bạn, rồi một vài trở thành bạn thân.
Sau tuổi 26, nhiều sự vô tư mất đi, thời gian trở nên xa xỉ hơn, tiêu thời gian cần nhiều cân nhắc và tiêu thời gian cho những người không biết liệu có trở thành bạn hay không thì quả thực là một đầu tư kém hiệu quả.
Nên ta chỉ còn lại những người bạn cũ, những người đã gắn bó không phải vì luôn bên nhau, mà vì đã có chung một lịch sử, đã chia sẻ những bí mật và đã gợi nhắc cho nhau những điều không thể lặp lại của tuổi trẻ.
Đà Lạt đã là một chuyến đi như thế, với những chuyện điên rồ không hẳn bởi vì ta vẫn còn điên rồ, mà bởi vì những người này đã biết ta đã từng có thể điên rồ như thế nào và ta không ngại tiếp tục điên rồ với họ.
Và một chớp hoàng hôn đỏ rực như lửa cháy trên xe rời Đà Lạt. Chúng ta biết rằng chúng ta sẽ nhớ về những ngày này.
Vừa thả được vali xuống ngủ 1 đêm, sáng hùng hục đi làm, trưa mắt la mày lét ôm laptop lên xe, gõ lóc cóc lóc cóc sửa những dòng hợp đồng cuối cùng gửi đi để có thể nằm dài bên bờ bể bơi, ngửi mùi thịt nướng bay lên.
Đêm cuối năm. Cảm giác chẳng phải lo nghĩ gì thật là một cảm giác lâng lâng của một đêm cuối năm :-) Ngày mai đã là một năm khác.
Posted in me | 1 Comment »