31st Dec 2015
Lại một năm qua đi…
Cuối năm bà con tâm trạng chíu chíu, mình cũng nghĩ nên viết cái blog nhưng lại chả có tâm trạng gì :D
Ngày cuối cùng của năm, ngày cuối cùng đi làm trước khi ở nhà nghỉ một thời gian, cái gì cũng rush rush, ở đâu cũng rush rush, đủ thứ chuyện cần làm xong trước khi nghỉ, cần làm xong trước khi đẻ, cần làm xong để ổn định… chẳng có thời gian đâu cho những tâm trạng vốn là thứ sinh ra từ trời lạnh, từ rảnh rỗi từ man mác buồn :D Thế mà trời lại nóng quá, chưa rảnh rỗi tý nào, làm sao mà man mác buồn được :D
Đôi khi muốn ngồi xuống buồn một tý, về những năm tháng qua đi hối hả trong chớp mắt. Những năm tháng vội vã đến nỗi đã quên mất thực ra mình đã làm gì, đã nghĩ gì đã cảm thấy gì. Một năm qua, trong những ngày tháng chạy hùng hục từ máy bay này sang máy bay kia, từ chuyện này sang chuyện kia, từ cái nhà này sang cái nhà kia, thực ra đâu là những khoảng thời gian ưa thích, đáng nhớ? Lật lại ảnh trong điện thoại từ tháng 1 đến tháng 12, có lẽ chỉ có những ngày Tết bên bờ sông Nam Au gần Luang Prabang là còn lưu lại những dấu vết của một giấc mộng đẹp thảnh thơi, suối mơ bên rừng vắng. Trời cứ phải lạnh một tý, hoa phải nở, cảnh phải vắng và người phải thảnh thơi, thì mới thành được một giấc mộng, một ký ức, một hoài niệm của những năm sau, phải vậy không?
Và một năm mới lại sắp sang.
Cuối năm bà con tâm trạng chíu chíu, mình cũng nghĩ nên viết cái blog nhưng lại chả có tâm trạng gì :D
Ngày cuối cùng của năm, ngày cuối cùng đi làm trước khi ở nhà nghỉ một thời gian, cái gì cũng rush rush, ở đâu cũng rush rush, đủ thứ chuyện cần làm xong trước khi nghỉ, cần làm xong trước khi đẻ, cần làm xong để ổn định… chẳng có thời gian đâu cho những tâm trạng vốn là thứ sinh ra từ trời lạnh, từ rảnh rỗi từ man mác buồn :D Thế mà trời lại nóng quá, chưa rảnh rỗi tý nào, làm sao mà man mác buồn được :D
Đôi khi muốn ngồi xuống buồn một tý, về những năm tháng qua đi hối hả trong chớp mắt. Những năm tháng vội vã đến nỗi đã quên mất thực ra mình đã làm gì, đã nghĩ gì đã cảm thấy gì. Một năm qua, trong những ngày tháng chạy hùng hục từ máy bay này sang máy bay kia, từ chuyện này sang chuyện kia, từ cái nhà này sang cái nhà kia, thực ra đâu là những khoảng thời gian ưa thích, đáng nhớ? Lật lại ảnh trong điện thoại từ tháng 1 đến tháng 12, có lẽ chỉ có những ngày Tết bên bờ sông Nam Au gần Luang Prabang là còn lưu lại những dấu vết của một giấc mộng đẹp thảnh thơi, suối mơ bên rừng vắng. Trời cứ phải lạnh một tý, hoa phải nở, cảnh phải vắng và người phải thảnh thơi, thì mới thành được một giấc mộng, một ký ức, một hoài niệm của những năm sau, phải vậy không?
Và một năm mới lại sắp sang.
Posted in me | No Comments »