17th Feb 2008
Fade memories

Hôm nay tình cờ nhìn thấy cái ảnh chụp trường Chu Văn An với những kỷ niệm không thể nào quên của một số bạn. Nhìn cái ảnh một lúc, cũng thấy quen quen mà cũng không gợi nhắc điều gì. Chắc mình đã luôn không ưa thích các thể chế, vô chính phủ bản chất, lại lười học và kiêu căng
(chắc 2 cái này là chính chứ 2 cái kia nói nghe cho oai vậy thôi
) nên ra khỏi tất cả các trường chẳng chút nuối tiếc, chẳng mang theo kỷ niệm nào “không thể nào quên”.
Nói chung “kỷ niệm” mang theo của mình từ phổ thông giờ chắc chỉ còn là bạn F14 của thời cấp 2, giờ có con rồi mà tính tình vẫn bộc trực nói năng không suy nghĩ, mặt mũi vẫn mãi mãi tuổi 15. Hoặc có thể mình đã từ chối nhìn thấy bạn thay đổi dù (chắc hẳn là) bạn đã lớn lên khôn lên đến mức làm mẹ trẻ con.
Giờ nghĩ kỹ lắm cũng chỉ có những hình ảnh rời rạc không có gì thắm thiết về trường cấp 3. Lớp 10 học ở nhà để xe. Lớp 11 mở cửa sổ ngào ngạt mùi cá nướng. Hình như có ném một cái cặp của bạn Hiếu gầy qua cửa sổ tầng 3 (vì bạn đã làm gì đấy mà giờ cũng không nhớ là bạn làm gì). Chị Mỹ Linh mặc áo dài trắng đội tóc giả hát Hà Nội đêm trở gió trên nền những cây xà cừ và những tòa nhà quét vôi vàng của CVA.
Không có cuộc phiêu lưu nào đáng chú ý. Không có tình thân nào đáng nhớ. Không có gì giống như tình yêu, dù thời đó ở đâu đó đã từng có những con tàu chở tình yêu, nhưng con tàu đấy hình như ở Trần Phú, mà ai cũng biết Trần Phú thì ham chơi và yêu đương tích cực hơn là CVA, he he
.
CVA để lại thật là ít dấu vết trong đời mình. Mà cũng chẳng biết nữa, có thể việc không để lại dấu vết cũng là một cách để lại dấu vết?

Hôm nay tình cờ nhìn thấy cái ảnh chụp trường Chu Văn An với những kỷ niệm không thể nào quên của một số bạn. Nhìn cái ảnh một lúc, cũng thấy quen quen mà cũng không gợi nhắc điều gì. Chắc mình đã luôn không ưa thích các thể chế, vô chính phủ bản chất, lại lười học và kiêu căng (chắc 2 cái này là chính chứ 2 cái kia nói nghe cho oai vậy thôi
) nên ra khỏi tất cả các trường chẳng chút nuối tiếc, chẳng mang theo kỷ niệm nào “không thể nào quên”.
Nói chung “kỷ niệm” mang theo của mình từ phổ thông giờ chắc chỉ còn là bạn F14 của thời cấp 2, giờ có con rồi mà tính tình vẫn bộc trực nói năng không suy nghĩ, mặt mũi vẫn mãi mãi tuổi 15. Hoặc có thể mình đã từ chối nhìn thấy bạn thay đổi dù (chắc hẳn là) bạn đã lớn lên khôn lên đến mức làm mẹ trẻ con.
Giờ nghĩ kỹ lắm cũng chỉ có những hình ảnh rời rạc không có gì thắm thiết về trường cấp 3. Lớp 10 học ở nhà để xe. Lớp 11 mở cửa sổ ngào ngạt mùi cá nướng. Hình như có ném một cái cặp của bạn Hiếu gầy qua cửa sổ tầng 3 (vì bạn đã làm gì đấy mà giờ cũng không nhớ là bạn làm gì). Chị Mỹ Linh mặc áo dài trắng đội tóc giả hát Hà Nội đêm trở gió trên nền những cây xà cừ và những tòa nhà quét vôi vàng của CVA.
Không có cuộc phiêu lưu nào đáng chú ý. Không có tình thân nào đáng nhớ. Không có gì giống như tình yêu, dù thời đó ở đâu đó đã từng có những con tàu chở tình yêu, nhưng con tàu đấy hình như ở Trần Phú, mà ai cũng biết Trần Phú thì ham chơi và yêu đương tích cực hơn là CVA, he he .
CVA để lại thật là ít dấu vết trong đời mình. Mà cũng chẳng biết nữa, có thể việc không để lại dấu vết cũng là một cách để lại dấu vết?
Posted in Uncategorized | 16 Comments »